Thật nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng, tình yêu bất chợt đến với tôi.
Tôi không yêu người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng tôi đã yêu người ta và vẫn đang yêu người ta…
Ai đó đã nói rằng: ” Trên đời này... có một thứ tình cảm đau đớn nhất... nhưng cũng vĩ đại nhất... thứ tình cảm mà bạn có cố gắng đến mấy cũng không thể nào đạt được... đó là tình yêu đơn phương”.
Còn điều gì đau đớn hơn khi cho đi tình yêu mà người ta không buồn nhận. Tôi nhận thấy mình đang cô đơn, một nỗi cô đơn mà tôi chưa từng cảm nhận. Nỗi cô đơn cứ lớn dần theo từng ngày, nó bao trùm lên cuộc sống của tôi, từng bước đi của tôi...
Còn gì xót xa hơn khi phải đứng ở một nơi rất xa để dõi theo cuộc sống của người ta bởi tôi biết rằng mình không bao giờ có thể bước vào cuộc sống đó.
Tôi đã tự cho mình những ảo tưởng và hy vọng rằng người ta có chút cảm tình với tôi nhưng đau đớn thay tình cảm bé nhỏ ấy chỉ là bạn bè, anh em đơn thuần mà thôi.
Đôi lúc, chỉ cần một lời hỏi thăm qua tin nhắn điện thoại, một nụ cười xã giao khi gặp nhau,... cũng đủ làm tôi vui cả ngày hôm đó. Nhưng sao người ta vô tâm thế nhỉ?! Ngưởi ta có biết tôi buồn biết bao khi nhắn tin mà người ta không thèm nhắn lại…
Dẫu biết người ta không hề yêu mà tôi vẫn luôn níu kéo!
Đã nhiều lần xóa tên người ta khỏi danh bạ nhưng lai tự tay lưu vào lúc nào không hay.
Buồn! buồn!..
Cảm giác chủ đạo của tình yêu đơn phương có lẽ là buồn.
Có lúc đã hạ quyết tâm không bao giờ nhắn tin cho người ta nữa nhưng lại nhắn ngay sau lúc đó. Vẫn như mọi lần, người ta không nhắn lại. Vẫn chờ đợi và hy vọng. Tự mình đưa ra lý do: có thể do mạng, có thể do máy của người ta bị hết pin, có thể người ta đang bận... Không dám nhìn vào sự thật là người ta đã có người yêu, người ta không thích bị mình làm phiền, dù là những lời hỏi thăm rất bình thường như: ”Tuần này có thi môn gì không?” hay "đã học bài hết chưa?" hay "hôm nay làm bài chưa đó?"...
Có khi nhìn người ta buồn... Cảm thấy căm ghét làm sao kẻ đã làm người ta bị tổn thương...
Đã quá nhiều lần tôi tự nhủ phải quên người ta đi, phải chôn vùi đi, phải tìm một bờ vai khác... nhưng biết làm sao khi con tim lại không nghe theo lý trí. Sao tôi cứ thấy luyến tiếc mãi một tình yêu mà vốn dĩ đã không thuộc về mình...
...Cứ mỗi ngày những cảm xúc..., những thương yêu..., những hy vọng... cứ giằng xé, giằng xé, chúng gần như muốn xé nát con tim tôi ra.
Yêu một người là khổ như vậy hay sao???
Yêu đơn phương có phải là một cuộc chiến đấu với chính bản thân mình? Một trận chiến không bao giờ có chiến thắng? Kết cục chỉ là đau đớn vậy sao???
Nhưng trên hết, tôi đã nhận ra yêu đơn phương là một điều vĩ đại nhất mà thượng đế đã ban tặng cho tôi nó vừa rất ngọt ngào nhưng cũng rất cay đắng... Dẫu đau nhưng tôi vẫn muốn nói với người ta rằng: ”Em yêu anh vì em yêu anh chứ không phải vì anh sẽ yêu em... Em vẫn sẽ luôn yêu anh, em đang chờ đợi... không phải chờ đợi anh yêu lại em, mà chờ đợi ngày em thật sự quên được anh...”
Tôi yêu đơn phương là điều không thể phủ nhận, nhưng tôi vui vì được yêu như vậy. Cảm ơn anh! Cảm ơn anh vì đã sưởi ấm trở lại trái tim băng giá một thời của tôi dẫu bây giờ lại đóng băng vô cảm...
...