Có nhiều lúc thèm một mình mà khóc
Không cần ai an ủi, vỗ về,
Cho nỗi buồn như là giọt nước mắt,
Lăn xuống má, và trôi đi.
Có nhiều lúc thèm gục đầu mà khóc,
Quên ngoài kia mưa cũng khóc như mình...
Những nỗi buồn đua nhau dồn chặt lại,
Như là một nỗi tủi thân.
Có nhiều lúc thèm được nhìn mình khóc.
Nhận ra mình khóc khác ngày xưa...
Những va đập in lên màu mắt,
Thất bại bao lần vẫn chưa biết mình thua.
Thương yêu lắm cuối cùng là ảo ảnh.
Ta cố giữ cho mình, dù chỉ chút lòng tin.
Chỉ tiếc rằng không còn một bàn tay cho mình nắm.
Chỉ tiếc rằng buổi chiều nay, mình-không-còn-khóc-được!
Trong cuộc sống này, có những lúc ta buồn và bật khóc nức nở... Nhưng cũng có đôi khi nỗi buồn lớn đến mức khiến ta không còn có thể khóc được nữa...vì lúc ấy nước mắt đã không còn hay chính vì con tim ta đã chết rồi...