1.An Dương Vương
(Thạch Quỳ)
Những vệt nắng trắng như lông ngỗng
Rơi đầy dưới lối phi lao
Chợt nghe chân cọ vào cát bỏng
Quay nhìn ngỡ lối Mị Châu
An Dương Vương thuở ấy quay đầu
Và đã thấy góc thành lửa cháy
Cùng những bước sau chân ngựa chạy
Chính tảng đá này người đã dừng cương
Và nhận biết móng Rùa vàng thật- giả
Màu lông ngỗng ngây thơ, trong trắng quá
Nên máu người phải chảy, Mị Châu ơi!
Lưỡi gươm ròng ròng máu tươi
Nước mắt ướt đầm cương ngựa
Chỉ thấy đất trời và cỏ
Hiểu đường đi vủa giọt máu người
Trọng Thuỷ tìm chi trên chốn máu rơi
Ở đền Cuông con nghé đá không cười
Màu ngói đỏ như màu của máu
Con trai ngọc ôm khối hồng đau đáu
Ngàn năm rồi nước mắt vẫn chưa tan
Dưới thông xanh bên biển của thời gian
Trưa nay nắng tôi về thăm dấu cũ
Giọt máu ngỡ khô rồi trên phiến gỗ
Bỗng sáng lên như nói một điều gì.
2. Mị Châu (Anh Ngọc)
Lông ngỗng rơi trắng đường chạy nạn
Những chiếc lông không biết tự dấu mình
Nước mắt thành mặt trái của lòng tin
T/y đến cùng đường cùng cái chết
Nhưng người đẹp dẫu rơi đầu vẫn đẹp
T/y bị dối lừa vẫn nghuyên vẹn t/y
Giá như trên đời còn có một Mị Châu
Vừa say đắm yêu thương, vừa luôn luôn cảnh giác
Không sơ hở, chẳng mắc lừa mẹo giặc
Một Mị Châu như ta vẫn hằng mơ
Thì hẳn Mị Châu không sống đến bây giờ
Để chung thuỷ với t/y hai ngàn năm có lẻ
Như anh với em dẫu yêu nhau chung thuỷ
Đến bạc đầu bất quá chỉ trăm năm
Nên chúng ta dù rất đỗi đau lòng
Vẫn không thể cứu Mị Châu khỏi chết
Lũ trai biển sẽ thay người nói tiếp
Giữ lòng mình viên ngọc của t/y
Vẫn còn đây pho tượng đá cụt đầu
Bởi cụt đầu nên tượng càng rất sống
Cái đầu cụt gợi nhớ dòng máu nóng
Hai ngàn năm dưới đá vẫn tuôn trào
Anh cũng như em muốn nhắc Mị Châu
Đời còn giặc xin đừng quên cảnh giác
Nhưng nhắc sao được hai ngàn năm trước
Nên em ơi ta đành tự nhắc mình.
3. Nhức nhối Mị Châu
(Ngô Trí Đương)
Mị Châu ơi bao thế hệ gọi tên em
Chung thuỷ với chồng, em có gì trọng tội?
Mà biển sóng gào, Rùa vàng thét gọi
Phút kinh hoàng em xin được biện minh
Lông ngỗng - tình em như bay suốt quãng đường dài
Chỉ đường để tìm nhau thì có gì đáng tội !
Đã có sách nào đâu dạy em hãy yêu chồng một nửa
Để nửa kia phải cảnh giác bao giờ
Nếu có phép thần linh cho tôi được hoá thân
Tôi vẫn trọn vẹn thuỷ chung ... như ngày em đã sống
Tạ tội cùng non sông, ơi phụ vương người có thấu
Nỗi đau này nhức nhối suốt ngàn năm !
(Các) nguồn